Tri ân thầy cô

Thứ sáu - 16/11/2012 02:56

Tri ân


“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô”. Những lời ca tiếng nhạc như đưa tâm hồn ta trở về một thời học trò áo trắng tinh khôi của những ngày xưa yêu dấu.

Mới đây thôi tôi còn là cô bé ngốc nghếch đùa vui cùng lũ bạn, ấy vậy mà giờ đây trong lòng tôi đã có một chút hồi hộp, lo âu của tuổi học trò năm cuối, một chút bồi hồi xao xuyến khi bất chợt gặp ánh mắt ai ...

Khung trời tuổi mộng thật là đẹp đẽ biết bao, ở đó có lũ bạn qủy sứ chơi hết mình và cũng học hết nói có những trang sách đã cho ta những chân trời ước vọng. Có bóng dáng cô trên bục giảng mỏng manh, bài học tươi nguyên trong kí ức đầu đời, và thầy cô ánh mắt nghiêm nghị nhưng tấm lòng tràn ngập tình yêu thương.

Đông lại về mang theo từng cơn gió lạnh nhưng tôi luôn cảm thấy ấm áp bởi tâm hồn luôn được sưởi ấm bằng tình thương của bạn bè và thầy cô. Những cơn mưa rã rích kéo dài vẫn không làm chậm thời gian đang tiến gần ngày hiến chươngnhà giáo. Truyền thống tôn sư trọng đạo chúng em xin kính dâng lên thầy cô những bông hoa tươi thắm, để bày tõ lòng tri ân và ngưỡng vọng đối với những người đã bắc cầu cho chúng em đến bên bờ tương lai và hạnh phúc.

Với tình yêu thương bao la và lòng nhiệt huyết vô bờ bến, dù ngày hè nóng nực hay đêm đông lạnh giá thầy cô vẫn miệt mài soạn bài để cho chúng em những bài học hay. Thầy cô là người thợ khéo trong “vườn ươm nhân tài” ngày ngày “chăm lo vun xới” đễ cho cuộc đời trãi ngọt cây xanh, những cây ấy sẽ bám rễ vào những mảnh đất quê hương toả mát cho cuộc đời.

Thầy cô ơi !

Chúng em biết: trắng là sắc màu của sự tinh khôi nhưng nó cũng nghiệt ngã khi vô tình làm bạc thêm mái tóc của thầy cô. Bóng dáng của thầy cô trên bục giảng với bụi phấn trắng bay làm lòng ai nức nở? Bài học cuộc đời và triết lí nhân gian thầy cô đều chắt chiu để dày dỗ chúng em nhưng... còn một điều thầy chưa kể thầy ơi!!! Năm tháng đã qua đi bụi phấn cứ vô tình làm bạc thêm mái tóc cô lớp bụi thời gian cũng như xoá mờ tất cả con người rồi sẽ trở về với cát bụi vĩnh hằng như tình yêu thương  của thầy cô giành cho chúng em vẫn còn đó như một diều bất diệt!

Xin được mang theo tình yêu thương ấy để làm lẽ sống, làm hành trang trong cuộc đơì rong ruổi kiếm tìm hạnh phúc và tương lai. Tình yêu ấy chính là động lực, là mái chèo để giúp con thuyền của chúng em trên dòng sông đời vượt qua tất cả, neo đậu được bến bờ ước mơ !

Thầy cô biết không? Chúng em xót xa và lo sợ: sợ một ngày mai - một ngày không xa nữa thôi, chúng em sẽ rời xa nơi đây - ngôi trường cấp 3 yêu dấu, sẽ phải giã từ "quần xanh áo trắng", em sợ một ngày đóng gói tất cả những kỹ niệm học trò vào quá khứ hay cất vào trong cuốn lưu bút; sợ trái tim không còn biết hồi hộp trước khi lên bảng trả bài; sợ con đường dưới chân em không còn là con đường đến lớp... mà bước vào cuộc đời rộng mở với bao khó khăn và thử thách để rồi chợt rưng rưng nơi khoé mắt khi nhớ về những lời dạy bảo của thầy cô:
 

Thầy bảo rằng tương lai

Là đoạn đường gian khổ

Chẳng bao giờ nhường chổ

Cho kẻ lười đâu em!

Cô cho em niền tin

Mang cho bao điều ước

Những gì ta có được

Phải tự lực nghe em!

Thầy cô mang cho em

Những hạt vàng kiến thức

Thầy cô người tiếp sức

Cho em đến ngày mai.

Những gì thầy cô dạy, chúng em xin khắc vào sâu thẳm trái tim, để rồi dù dòng đời có biến đổi chúng em vẫn nhớ đến những người cha - người mẹ thứ 2 này!

Giờ đây, tôi như nhắm mắt và cắn chặt môi để khỏi bật ra thành tiếng khóc:

“ Cánh cửa thư sinh dần khép lại

Mai mốt xa rồi có nhớ không?

Có nhớ ba năm chung trường lớp

Có nhớ ba năm kỉ niệm đầy."

Mười bảy năm qua, tôi đã gặp lại mình tại những cung bậc khác nhau của cảm xúc, có những điều đã qua và vĩnh viễn không trở lại, có những điều đang tới mà ta không hề biết. Và hôm nay tâm hồn tôi thêm một lần xao động ...

Ngủ ngoan nhé những ngày xưa yêu dấu, hãy giữ lại cho mình thời học trò áo trắng tinh khôi, sẽ không quên ngày tháng sống gần nhau dẫu mai này mỗi đứa mỗi phương trời cách biệt. Trên đường đời chúng em đi có ánh mắt thầy cô dõi theo từng giờ, từng phút. Có kỉ niệm và tình yêu thương nâng đỡ mỗi bước chân!

Năm học cuối tôi ước ao đến nao lòng xoá đi những lỗi lầm, khờ dại đã qua. Song ước muốn cũng chỉ là hư ảo, ta phải sống thực với hôm nay với ngày mai, với ước mơ được nhen lên từ cuộc sống, từ túi kiến thức thầy cô chắt chiu qua từng năm tháng. Tôi chưa nói tôi sẽ làm được gì, chỉ xin cuộc sống chỉ mãi vẹn nguyên để niềm tin thành hiện thực, để đi tiếp con đường thầy cô đã vạch, tìm được hạnh phúc đem về cho chuyến đò đời không phải đơn côi!

Những gì thầy cô làm cho chúng em không sao kể hết được, nhạc sĩ Nhất Huy đã từng viết " Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy..."

Nhân ngày 20/11 chúng em xin bày tỏ tấm lòng tri ân đến thầy cô với sự biết ơn sâu sắc và tình cảm thiêng liêng, cao quý nhất. Chúng em sẽ cố gắng để mai sau như con ong làm ra mật ngọt cho đời. Dẫu mai sau, chúng em có đi đâu về đâu thì nơi sâu thẳm trái tim vẫn biết rằng thầy cô đang dõi theo và nâng đỡ chúng em trên đường đời. Chúng em sẽ nhớ mãi thầy cô yêu quý!

Tháng 11 - xin tri ân các thầy cô giáo - người vươn mầm cho tương lai đất nước!

Em xin cám ơn thầy cô đã mang đến một tương lai tươi sáng cho bao thế hệ học trò!

Tác giả bài viết: Anh Tuấn

Nguồn tin: Đoàn TN

Tổng số điểm của bài viết là: 3 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 3 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Hai bên
Hai bên
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây