Thương lắm Miền Trung 
“Dẫu cơn bão đã qua
Miền Trung vẫn oằn mình trong mưa lũ
Nước phù sa ngầu lên giận dữ
Nuốt chửng vào lòng những mái nhà tranh
Những cánh đồng xanh
Lúa thì con gái
Những con đường nối hai miền dài miết mải
Tất cả hoá thành bãi trắng mông mênh
Cơn bão qua nhanh
Phút chốc thôi bỗng như là truyền thuyết
Như giấc mơ đêm hư mà thực
Chỉ có hôm nay chẳng mơ nổi bao giờ:
Biết bao mái nhà... kèo cột đứng chơ vơ
Hoang tàn và đổ nát
Hàng cây mới hôm qua còn hồn nhiên nghe gió hát
Rễ chưa kịp bám sâu...
Nắng tắt mau
Cơn mưa chiều vẫn còn dâng trắng xoá
Người dân đã băng mình trong sương gió
Giúp nhau dựng lại mái nhà.
...
Ơi quê tôi!
Biết bao mùa nước mắt trộn phù sa
Dệt nên những cánh đồng óng ả
Để câu hò chiều nay
Nhắc người đi xa
Dẫu muôn vàn cách trở
Đừng quên một thời muối mặn gừng cay!
Câu hát chiều nay
Hãy thương người nhé!
Giọt mồ hôi ướt vai gầy áo mẹ.
Nhọc nhằn bao tháng năm xưa
Vẫn hiên ngang bước qua mùa nắng mưa
Oằn mình trong sương gió.
Và mỉm cười dẫu trong gian khổ
Để quê mình
đất sỏi hoá bát cơm thơm.