Con người của huyền thoại đã ra đi!
BBT: Đúng 18h 9 phút ngày 04/10/2013 Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã về với Bác tại bệnh viện quân y 108- hưởng thọ 103 tuổi. Vậy là, một bậc Đại Nhân, Đại Trí, Đại Dũng của dân tộc đã đi theo các vị tiền bối. Vẫn biết sinh ly tử biệt là quy luật nhưng nhân dân cả nước vẫn nghẹn lòng, vẫn thảng thốt khi đón nhận tin dữ. Miền Trung vẫn đau nỗi đau của bão lũ, nỗi đau đó càng nhân lên gấp bội khi người con ưu tú của mảnh đất Miền Trung, người làm nên huyền thoại của dân tộc Việt Nam đã không còn nữa. Hàng cây sẽ lặng yên, dòng sông Kiến Giang quê hương của đại tướng cũng muốn chảy ngược dòng…Trong khoảnh khắc đau thương này, chúng tôi muốn giới thiệu đến quý độc giả những vần thơ như là sự cúi đầu trước anh linh của Người!
VỊ TƯỚNG CỦA NHÂN DÂN
( Kính tặng Đại tướng Võ Nguyên Giáp )
- Đỗ Quý Doãn-
Thu này ông trên tuổi một trăm
Một trăm lẻ hai năm đi qua hai thế kỷ
Mọi người vẫn gọi ông giản dị
- Anh Văn!
Cái tên dịu hiền như mảnh đất quê hương
Như dòng Kiến Giang ru một thời thơ trẻ
Như Hạc Hải, Mâu Sơn, Nhật Lệ
Nghe thân thương như tiếng mẹ thuở nào
Ông đã qua bao năm tháng gian lao
Đường Bác chọn, ông trọn đời gìn giữ
Tên ông đã đi vào lịch sử
Từ Phay Khắt, Nà Ngần đến Điện Biên Phủ lừng danh.
Ông đã đi qua hai cuộc chiến tranh
Tình thương lớn ông dành cho lính
Trăn trở thâu đêm tính từng phương án
Bớt thương vong,đỡ tổn thất máu xương
Ông thấy vui khi chiến sỹ bình an...
Biết bao người trìu mến gọi Anh Văn
Bạn bè năm châu quen gọi ông Tướng Giáp.
Dù vật đổi sao dời nhưng lòng người không thể khác
Kính trọng gọi ông thật giản dị dịu hiền
Tên ông sẽ sống mãi trong triệu triệu trái tim
Anh Văn- Vị tướng của nhân dân nước Việt.
Khóc Người
- Lê Bình-
Một hơi nhẹ bay về cực lạc
Thả bàn bay buông kiếm bạc u buồn
Chiều cuối thu, những chiếc lá cuối đường
Vàng ruộm bầu trời, lá kia , thôi về cội
Cả một cuộc đời không bao giờ vội
Vẫn tốc thắng 2 cuộc chiến trường kỳ
Nối mãi dài mỗi bước Người đi
Dấu chân người in hình hài tổ quốc
Những trận đánh khét nồng khói thuốc
Xác những trẻ trai lăn lóc không đầu
Mỗi mạng người ăn hằn 1 nỗi đau
Xé tâm can, xé nát lòng đại tướng
Tấm quân phục bạc mầu, hồn cao muôn trượng
Thêm Một tấm khăn tang, mái tóc bạc thêm
Điện biên lẫy lừng, hay 1 người lính không tên
Quí giá ngang nhau trong lòng vị tướng
Cả thế giới ngiêng mình kính ngưỡng
Nhà quân sự tài ba, thiên hạ chỉ 10 ngừoi
Nhưng khát khao cháy lòng, duy nhất ở trên đời
Ước mơ giản đơn, làm ngừoi Thầy giáo
Anh Văn ơi, lời anh dậy bảo
Sống trên đời " nhẫn" để yêu thương
"Nhẫn" khắc trong lòng để được vẹn đường
Tránh tàn sát những sinh linh vô tội
Ngày hôm nay, Ngày duy nhất trong cuộc đời Người vội
Bỏ chúng con đi về cõi Niết Bàn
Đất nước vẫn cồn ầng ậng những lo toan
Những bộn bề đói cơm , rách áo
Người đã về chốn kia hư ảo
Để lại thế gian muôn nỗi tiếc thương
Hôm nay đây, nước mắt ngập đường
Thành cơn lũ cuốn đi bao rác rưởi
Đại tướng ơi, ở nơi này trăm tuổi
Người đã cho đi vạn vạn yêu thương
Ơn nghĩa của Người mưa móc mười phương
Triệu triệu người ngiêng mình nguõng vọng
Giọt sương mai dồn hết đêm lắng đọng
Để tan dần trong ánh nắng ban trưa
Cuối thu rồi nắng nhè nhè tiễn đưa
Một vệt nắng tan vào miền xa thẳm.Nén Nhang thành kính tiễn Bác Võ Nguyên Giáp - Đại Tướng của nhân dân Việt Nam."
-Đỗ Thu Hương- "Con thấy buốt trong tim
Như năm ấy các chiến sĩ ở trường thông tin chỉ huy nghe tiếng kèn báo thức, bị thay bằng lời thông báo: Có giặc xâm lược
Lòng chúng con tan hoang chảy nước
“Việt Nam ơi máu đổ nữa rồi”
Bác ơi,
Tin bác mất rồi
Con loạng choạng khi vừa về tới cửa
Lòng hoang mang khi không còn lửa
Biết tìm đâu ánh sáng nữa để tin
Hai ngôi sao dân tộc sinh ra
Mang trong tim ánh sáng và chí khí tự do độc lập
Đường tìm đến tự do gian truân vấp váp
Dụng tâm trí đưa đất nước đến vinh quang.
Năm sáu chín
Đường đấu tranh dài còn lắm dở dang
Hồ Chủ Tịch đi xa lòng chưa toại nguyện
Đại Tướng tiếp hồn Người thống nhất non sông
Tim "học trò" Võ Nguyên Giáp mênh mông
Tỏa sáng tri thức và tấm lòng nhân văn quảng đại
Bao đời nay Việt Nam được nhớ
Bởi tên Người Hồ Chí Minh – Võ Nguyên Giáp vang bốn biển năm châu
Cháu gọi bác: Bác ơi!
Bởi bác như bố cháu
Hơn hai mươi năm trước ở T.78
Cháu giả vờ như con nít để được gặp bác giờ nghỉ ngơi
Tối khuya rồi bảo vệ ngăn và bác gái nói: Đại Tướng Ngủ rồi
Cháu ăn vạ ỉ ôi để bác nghe thấy ra nói chuyện
Làm việc có xá gì giờ
Bác thủ thỉ kể cháu nghe những điều vui nhộn.
Cháu thấy bác như cha
Gần gũi và âu yếm
Giọng bác ấm kể chuyện
Cháu quên việc phải làm
Bên bác thấy thanh bình
Tình Tướng quân ấm áp.
Bác – Vị Tướng tóc bạc
Uy danh bằng trí tài
Cả thế giới nghiêng mình
Suốt dọc dài lịch sử
Bác là ông là cha
Có tâm hồn bao la
Nhân văn và hiền hậu
Không chỉ ở trong nhà
Khi cháu mặc áo lính
Tham gia chống ngoại xâm
Nghe tên bác mềm lòng
Chí khí dâng cao ngất
Tài thao lược tinh chất
Từ bộ óc vĩ nhân
Bác Giáp tên rất gần
Với từng người bộ đội
Nghe tin bác từ trần
Cháu hoang mang lảo đảo
Niềm tự hào dân tộc
Hôm nay đã ra đi
Đất nước còn lâm nguy
Bởi bao điều thay đổi
Lòng dân đang xào xáo
Cần một người cầm quân
Tư tưởng bác rất cần
Tài dùng binh bố trí
Cả đời bác lo nghĩ
Cũng vì nước thương dân
Tiễn bác đi mưa quần
Trời cũng tuôn nước mắt
Bác ơi,
Lửa từ mắt
Cũng không cứu được ai
Mai sau con đường dài
Dân tộc cần chỗ dựa
Còn ai…
Đất nước tắt một vì sao
Thế giới mất một anh hào
Hôm nay
Tiễn bác đi
Nén nhang này
Cháu con tiếc một giang sơn xót mười
Khóc người như khóc cha già
Như chẳng quên được mái nhà Việt Nam."