Thơ cho người phụ nữ tôi yêu!
Thứ bảy - 13/10/2012 11:45
Họ- Những người làm nên một nửa thế giới này. Họ là sắc màu của cuộc sống- họ mang đến cho đời sắc xuân ấm áp, sắc thu dịu dàng, sắc hè nóng bỏng và chút lạnh lẽo của mùa đông để đốt cháy những đam mê..
Nhưng Họ cũng là những người của sự thiệt thòi, của thân phận… Nhưng vẫn vậy, như tự ngàn năm, họ lặng thầm tỏa rạng. Đó chính là những người phụ nữ Việt Nam, những người mẹ, người vợ, người chị, người em. Nhân ngày lễ trọng 20/10 xin gom nhặt mấy vần thơ gửi tặng những người phụ nữ chúng tôi quý trọng nhất.
TRỞ VỀ VỚI MẸ TA THÔI
(Đồng Đức Bốn)
1.
Cả đời ra bể vào ngòi
Mẹ như cây lá giữa trời gió rung
Cả đời buộc bụng thắt lưng
Mẹ như tằm nhả bỗng dưng tơ vàng
Đường đời còn rộng thênh thang
Mà tóc mẹ đã bạc sang trắng trời
Mẹ đau vẫn giữ tiếng cười
Mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương
Bát cơm và nắng chan sương
Đói no con mẹ xẻ nhường cho nhau
Mẹ ra bới gió chân cầu
Tìm câu hát đã từ lâu dập vùi.
2.
Chẳng ai biết đến mẹ tôi
Bạc phơ mái tóc bên trời hoa mơ
Còng lưng gánh chịu gió mưa
Nát chân tìm cái chửa chưa có gì
Cần lòng bán cái vàng đi
Để mua những cái nhiều khi không vàng.
3.
Mẹ mua lông vịt chè chai
Trời trưa mưa nắng đôi vai lại gầy
Xóm quê còn lắm bùn lầy
Phố phường còn ít bóng cây che đường
Lời rào chim giữa gió sương
Con nghe cách mấy thôi đường còn đau.
4.
Giữa khi cát bụi đầy trời
Sao mẹ lại bỏ kiếp người lầm than
Con vừa vượt núi băng ngàn
Về nhà chỉ kịp đội tang ra đồng
Trời hôm ấy chửa hết giông
Đất hôm ấy chẳng còn bông lúa vàng
Đưa mẹ lần cuối qua làng
Ba hồn bảy vía con mang vào mồ
Mẹ nằm như lúc còn thơ
Mà con trước mẹ già nua thế này.
5.
Trở về với mẹ ta thôi
Giữa bao la một khoảng trời đắng cay
Mẹ không còn nữa để gầy
Gió không còn nữa để say tóc buồn
Người không còn dại để khôn
Nhớ thương rồi cũng vùi chôn đất mềm
Tôi còn nhớ hay đã quên
Áo nâu mẹ vẫn bạc bên nắng chờ
Nhuộm tôi hồng những câu thơ
Tháng năm tạc giữa vết nhơ của trời
Trở về với mẹ ta thôi
Lỡ mai chết lại mồ côi dưới mồ.

Mẹ ơi
(Ngô Thị Hạnh)
Ngày nào mẹ cũng lau nhà
sàn nhà sạch mà tâm hồn mẹ rỗng
ngày nào mẹ cũng nấu cơm
bữa cơm đầy mà hạnh phúc cứ dần vơi
mẹ buông sàn nhà đi
mẹ gạt đổ mầm đi
con khẽ thầm thì
để cha quay về
người đàn ông được nuông chiều của mẹ
sẽ thức tỉnh khi chẳng còn gì…
Bất lực
không đủ yếu đuối để buông
không đủ liều để bỏ
mẹ vẫn lau nhà và vẫn cứ nấu cơm
nắng ngoài song đã tàn
nắng trong mẹ sao cứ mãi trong ngần đến khổ
Con lạnh nhìn
nắng cũng khóc vì yêu…
Thương chị
(Huỳnh Anh Thư)
Mắc nợ gì tiền kiếp, tự ngàn xưa?
Hay tạo hóa vô tình không nắn nót
Chị thường giấu giọt buồn sau khóe mắt
Mấy khi ngồi ngắm bóng trước gương soi
Bao lo toan dồn lại một đôi vai
Chị lặng lẽ, lại càng thêm lặng lẽ
Vóc dáng ấy vốn thường ngày nhỏ bé
Dễ nhòa tan lẫn khuất giữa mọi người
Hiền hậu sao trong tiếng nói nụ cười
Lòng nhân ái chừng như không chút cạn
Chị dịu dàng như một vì sao sáng
Một vì sao nhỏ xíu giữa trời đêm
Thương chị mình, như cô bé lọ lem
Em ước chi có phép màu của Bụt!
Sẽ tặng chị một bất ngờ lớn nhất
Nét lung linh, gương mặt của trăng rằm…
Mẹ Biết Không Con Rất Sợ Mùa Xuân
(Duy Giang)
Mẹ biết không con rất sợ mùa xuân
Khoác tấm áo thời gian lên tuổi trẻ
Mai nở vàng bao lần con trách khẽ
Cánh én nào về lặng lẽ héo lòng con
Mùa xuân đẹp làm khuyết mãnh trăng non
Con lại sợ chẳng tròn câu hiếu thảo
Khi sức khoẻ mẹ mùa xuân đã cướp ráo
Bỏ lại là... phiền muộn với nỗi đau
Mùa xuân vô tình, hời hợt biết bao
Trút lên vai những nhọc nhằn mẹ gánh
Chợ đời xa nên thân cò mõi cánh
Chỉ mong sao con lành mạnh hơn người
Nhưng mẹ ơi, con chẳng thể vui cười
Khi mùa xuân lại về trên tóc mẹ
Dẫu thế gian cho rằng xuân tươi trẻ
Còn với con xuân bạc trắng như vôi
Mẹ biết không con sợ phận mồ côi
Phía chân đồi rồi hoàng hôn sẽ lặn
Mùa xuân nhẩn tâm đem mẹ làm quà tặng
Cho cát bụi mây trời, cho hoang vắng thời gian
Con sợ lắm, sợ mùa xuân sẽ mang
Nhiều muộn màng con chưa lần đền đáp
Chữ "hiếu ân" nặng tình sâu lắng nghĩa
Tới bao giờ mới trả hết hở xuân?
EM SẼ ĐẾN
(Lam Điền)
Em sẽ không đến đâu
Lúc anh buồn
Nỗi buồn nào cũng qua đi
Lời an ủi sẽ trở thành vô nghĩa
Em sẽ không đến đâu
Lúc anh lạnh giá
Bởi trái tim dẫu cháy bùng như lửa
Rồi cũng có ngày lửa tàn
Em không thể theo bước chân anh lang thang
Khi anh cô đơn một mình trên phố
Lỡ đâu phố có thêm người
Bởi tình yêu không giản đơn là những nụ cười
Em sẽ không đến đâu, khi anh hạnh phúc
Chỉ khi nào người đàn ông trong anh bật khóc
Em sẽ đến
Để thấm những giọt tâm hồn trên đôi mắt của anh.
Tác giả bài viết: Hải Nguyên(st)
Nhân đọc bài viết thơ cho người phụ nữ tôi yêu. Tôi xin giới thiệu với người yêu thơ một số bài.
Tình yêu là đề tài muôn thuở thì ắt cũng có những bài thơ tình vẫn còn mãi với thời gian.Nếu phụ nữ là những bông hoa thì đàn ông chỉ là những bức tường thô kêch.
Gửi người phụ nữ
(Raxun Gamzatốp)
Hỡi người phụ nữ
nếu có nghìn đàn ông yêu em
em có biết trong nghìn người ấy
có Raxun Gamzatốp nữa mà
Còn nếu như chỉ có
trăm đàn ông yêu em
em hãy nhớ trong số trăm người đó
nhất định Raxun Gamzatốp có tên
Còn nếu như yêu em
đàn ông chỉ còn một chục
thì Raxun Gamzatốp
đứng thứ bảy hay tám trong hàng
Nếu đàn ông chỉ còn lại một người yêu em
tôi xin thề người đó không ai khác
ngoài Raxun Gamzatốp, em ơi
Còn nếu em đi giữa cô đơn buồn tủi trên đời
không ai yêu em nữa
thì có nghĩa ở một nơi nào đó
trên núi cao, Gamzatốp đã chết rồi
Khi nào thấy
Xuân hoàng
Khi nào thấy, trên đường dài mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông,
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi:
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng.
Khi nào thấy, đời buồn gặm nhấm,
Cần một lời tiếp sức để đi xa
Em hãy đến tìm tôi nơi bãi vắng
Biển tôi chờ, con sóng mãi ngân nga.
Khi nào đó, lòng mang thương tích:
(Những vết thương vô ý tự gây nên)
Em hãy đến tìm tôi, chiều tĩnh mịch,
Tôi xin làm con suối tắm cho em.
Nếu cần nữa, tôi là hồ trên núi
Trong hoang vu, im lặng ngắm mây trời.
Em hãy đến, chim thiên nga, cánh mỏi,
Đậu yên lành trên gương mặt hồ tôi.
Triệu bông hồng
Andrei Andreevich Voznhesenski
Xưa một chàng họa sĩ
Có tranh và có nhà
Bỗng đem lòng yêu quý
Một nàng rất mê hoa
Và chiều lòng người đẹp
Để lấy tiền mua hoa
Chàng đã đem bán hết
Cả tranh và cả nhà
Chàng đã mua hàng triệu bông hồng
Ngoài cửa sổ cứ nhìn ta sẽ thấy
Rằng người yêu có yêu thật hay không
Khi bán nhà để mua hoa như vậy
Sáng hôm sau thức dậy
Nàng nhìn ra lặng người
Tưởng đang mơ vì thấy
Cả một rừng hoa tươi
Nàng ngạc nhiên, đang nghĩ
Ai đây chắc rất giàu
Thì thấy chàng họa sĩ
Đang tội nghiệp, cúi đầu
Họ gặp nhau chỉ vậy
Rồi đêm nàng đi xa
Nhưng đời nàng từ đấy
Có bài hát về hoa
Có chàng họa sĩ nọ
Vẫn vợ không, tiền không
Nhưng đời chàng từng có
Cả một triệu bông hồng
Chàng đã mua hàng triệu bông hồng
Ngoài cửa sổ cứ nhìn ta sẽ thấy
Rằng người yêu có yêu thật hay không
Khi bán nhà để mua hoa như vậy .
hay quá
rât hay mà ai vet day ?