Thơ tình Toán học

Thứ hai - 30/06/2014 06:50
Ánh xạ cuộc đời đưa anh đến với em 
Qua những lang thang trăm nghìn toạ độ 
Em số ảo ẩn mình sau số mũ 
Phép khai căn em biến hoá khôn lường 

Ôi cuộc đời đâu như dạng toàn phương 
Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới 
Bao biến số cho một đời nông nổi 
Phép nội suy từ chối mọi lối mòn 

Có lúc gần còn chút Epsilon 
Em bỗng xa như một hàm gián đoạn 
Anh muốn thả hồn mình qua giới hạn 
Lại chìm vơi cạn mãi giữa phương trình 

Tình yêu là định lý khó chứng minh 
Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ 
Bao lô gic như giận hờn dập xoá 
Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng 

Mẫu số niềm tin đâu dễ quy đồng 
phép chiếu tình yêu nhiều khi đổi hướng 
Lời giải đẹp đôi luc do lầm tưởng 
Ôi khó thay khi cuộc sống đa chiều 

Bao chu kỳ, bao đợt sóng tình yêu 
Anh khắc khoải cơn thuỷ triều cực đại 
Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại 
Nơi trái tim anh, 
em mãi mãi là hằng số vô biên



Ðời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt 
Mà tình em là quĩ tích không gian 
Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn 
Quanh quẩn chỉ trong vòng tròn lượng giác 
Anh không muốn cuộc đời đầy Sin Cos 
Sống khép tròn trong cộng trừ nhân chia 
Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng 
Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn 

Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến 
Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai 
Anh muốn lên tận cực của thiên tài 
Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ 
Nếu dòng đời toàn là thông số 
Bài toán tình là căn thức bậc hai



Anh tìm em trên vòng tròn lượng giác, 
Nét diễm kiều trong tọa độ không gian. 
Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn, 
Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo. 
Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo, 
Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ. 
Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô, 
Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích. 
Anh chờ đợi một lời em giải thích, 
Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương. 
Hệ số đo cường độ của tình thương, 
Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán. 
Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn, 
Tính không ra phương chính của cấp thang. 
Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng, 
Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm.



"Phương trình" nào đưa ta về chung lối 
"Định lý" nào sao vẫn mãi ngăn đôi 
"Biến số" yêu nên tình mãi hai nơi 
Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được 

"Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước 
Để "lũy thừa" chẳng gom lại tình thơ 
"Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ 
"Đường giao tiếp" may ra còn gặp gỡ 

Nhưng em ơi! "Góc độ" yêu quá nhỏ ! 
Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta 
Tại "nghịch biến" cho tình mãi chia xa 
"Giới hạn" chi cho tình yêu đóng khép 

"Lục lăng" kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp 
Tại tình là "tâm điểm" chứa bên trong 
Nên "đường quanh" vẫn mãi chạy lòng vòng 
Điểm " hội tụ" vẫn hoài không với tới 

Em cũng biết "tung, hoành" chia hai lối 
Để tình là những đường thẳng "song song" 
Điểm gặp nhau "vô cực" chỉ hoài công 
Đường "nghịch số" thôi đành chia hai ngả.



Anh đau đớn nhìn em qua quỹ tích 
Tình em nào cố định ở nơi đâu 
Anh tìm em khắp diện tích địa cầu 
Nhưng căn số đời anh đành cô độc 

Để anh về vô cực dệt duyên mơ 
Cho không gian trọn kiếp sống hững hờ 
Chiều biến thiên là những cơn mơ. 
Đường biễu diễn là chuỗi ngày chán nản 

Em sung sướng trên đường tròn duyên dáng 
Anh u sầu trên hệ thống x-y 
Biết bao giờ đôi ta được phụ kề
Anh đành chết trên đường tiếp cận 

Ôi anh chết cũng vì hệ số 
Định đời anh trong biểu thức khổ đau 
Như cạnh góc vuông , với cạnh huyền 
Gần nhau đấy nhưng không trùng hợp 

Qua những điều trên ta quy ước 
Tình yêu là 1 cái compa 
Vòng tròn nào dù nhỏ dù to 
Cũng đều có tâm và bán kính 

Tâm ở đây là tâm hồn cố định 
Bán kính là nỗi nhớ niềm thương.



TÌNH TOÁN HỌC 
Ta gặp nhau qua phương trình thể tích 
Ánh mắt buồn những chẳng kém thiết tha 
Góc độ nào mà tính mãi không ra 
Hay "nghịch biến " cho lòng hoài xa cách 

Đời "nghịch số " nên em không oán trách 
"Giới hạn " lòng cho sầu khổ vơi đi 
"Định lý" nào mà ngăn được bờ mi 
Không rơi rớt hạt châu buồn hận tủi 

"Tâm điểm " kia chứa chút tình ngắn ngủi 
Nên đau buồn là "hệ luận "trần gian 
Tình yêu em dù chứa đựng ngút ngàn 
Nhưng "vô cực" là niềm đau "Bất biến" 

Ân tình anh dù luôn luôn "biễu hiện" 
Nhưng đường đời mình hai kẻ "song song" 
Yêu thuơng chi chỉ là những hoài công 
Nên "ẩn số " tình yêu không "tụ điểm"




Tình Toán Học 

Là giao điểm hai tâm hồn đối xứng 
Là tương giao hay đồ thị hai chiều, 
Ai là người định nghĩa nổi tình yêu, 
Đầy tạp số tôi học hoài không hiểu 

Tôi cố định trong sân trường đơn điệu, 
Lặng nhìn trên hình chiếu của giai nhân, 
Thả hồn theo một tiếp tuyến thật gần, 
Theo em mãi suốt đời về vô cực 

Tình tôi đó chẳng cần dùng công thức, 
Tan trường về tôi cố sức song song, 
Tới ngã tư liền bày tỏ nỗi lòng, 
Em ngoe nguẩy từ từ tăng tốc độ. 

Tôi vẫn cố giử tình yêu đồng bộ, 
Hai năm dài đáp số giải không xong, 
Tin hành lang em sắp sửa lấy chồng, 
Lòng điên đảo trước định đề đen bạc 

Tôi xoay mắt theo vòng tròn lượng giác, 
Có thấy gì ngoài quỹ tích tình yêu, 
Tình đơn phương trong tam giác ba chiều, 
Lay hoay mãi trên chuyến đò vĩ tuyện 

Tìm lối thoát đồng quy hay tịnh tiến, 
Hệ luận nào thuyết phục nổi em tôi, 
Đành đi theo phân giác tận chân trời, 
Tìm ẩn số của phương trình vô nghiệm.



Tình đâu là căn thức bậc hai 
Ðế có thể ngồi yên mà xét dấu 
Em phải nhớ tình yêu là góc số 
Mà hai ta là những kẻ chứng minh 
Ðừng bao giờ đảo vế một phương trình 
Cứ thong thả mà vui trên đồ thị 
Tìm đạo hàm rồi ngồi yên suy nghĩ 
Sẽ thấy dần hệ số góc tình yêu 
Ðừng vội vàng định hướng một hai chiều 
Rồi một buổi ta đồng qui tại góc 

Em mĩm cười như tiếp tuyến bên tôi 
Tôi vội vàng phân tích nét hoa tươi 
Và nhận thấy em xinh xinh cực đại 
Em khó hiểu thì tôi đành vô giải 
Bài toán giải bằng phương pháp tương giao 
Nhìn em cười tôi định nghĩa tình yêu 
Nhưng chỉ gặp một phương trình vô nghiệm 
Chưa hẹn hò mà lòng như bất biến 
Chưa thân nhau mà đã thấy so le 
Trót yêu rồi công thức có cần chi 
Vì hệ luận ái tình không ẩn số 
Em không nói tôi càng tăng tốc độ 
Ðể mình tôi trên quãng đường đơn điệu. 

Yêu là chết là triệt tiêu tất cả 
Tình tiệm cận riêng mình tôi buồn quá 
Nỗi cô đơn không giới hạn ngày mai 
Tôi mang em đặt điều kiện tương lai 
Cho tôi sống với nỗi niềm đơn giản.




Em gái ơi đừng ghét môn toán 
Hãy lại đây ta cùng nhau học toán 
Lại gần đây hai ta ngồi xích lại 
Bài toán nào ta giải mà chả ra 

Tay trái cầm chiếc compa 
Tay phải cầm thước đi ra đi vào 
Lấy hơi em nói thì thào 
Rằng học như thế không vào đúng thôi 

Đạo hàm ai lại nhân đôi 
Tích phân trở lai nó dôi ra liền 
Giới hạn thí nhớ lấy biên 
Tích phân xác định trong miền không gian 
Đồ thị trục dọc trục ngang 
Không cần nhớ hết mà hoang mang mình 
Đến khi gặp phải phương trình 
Không khai căn được thì bình phương lên 
Với bất phương trình không nên 
Cần xem xét dấu mới nên nhân vào 

Em giống như một đao hàm chưa giải 
Để cho anh phải mò mẫm tích phân 
Thân hình em một hàm số bình phương 
Những uốn cong vô cùng kỳ diệu.




Có một lần thầy dạy toán làm thơ 
Bài thơ ấy bây giờ đang dang dở 
Nhưng câu thơ ý tình bỡ ngỡ 
Còn khô khan như môn toán của thầy 
Trong bài thơ thầy cộng gió với mây 
Bằng công thứ tính Cô tang của góc 
Lá thu rơi bay vào trong lớp học 
Thầy bảo rằng "lá có lực hướng tâm" 
Rồi một lần mưa nhè nhẹ bâng khuâng 
Thầy ngẫu hứng đọc câu thơ thầy viết 
"Gọi mưa rơi dọc ngang bất chợt 
Radian của cầu vòng là một số pi"...




BÀI TOÁN TÌNH YÊU ... 

Bài toán học hôm nay sao khó quá ! 
Đường vòng cung, giao điểm mãi không cùng 
Như định mệnh đôi ta chẳng cùng chung 
Góc độ chính vẽ hoài không thẳng góc 

Nối hai điểm tạo thành con đường dốc 
Đường giao hòa đâu dễ để ngồi mơ 
Chứng minh sao định luật vẫn đang chờ 
Đành gấp sách cho hồn tôi thanh thản 

Toán người ơi ! Đừng làm ta chán nản 
Định luật nào sao cứ mãi ngăn đôi 
Đường song song như số mệnh bởi Trời 
Lối vô định nên hoài ta khó tới 

Toán tình yêu chỉ còn thôi mong đợi 
Trái tim này ... khao khát một lần yêu 
Bài toán yêu, ngăn cách bởi trăm chiều 
Dùm tôi với, bài tình yêu toán học ... 

Anh đâu muốn tình ta hoài cô độc 
Đừng xa nhau để nuối tiếc ngày sau 
Bài toán yêu là khỏi điểm nhiệm mầu 
Cho ta mãi yêu em và mãi mãi ...




Đường vào tim em sao quá là rắc rối 
Đồ thị hàm số nào cũng chẳng vẽ nổi đường đi 
Dài vô tận như một số pi 
Dù cố mấy anh vẫn không đi hết! 

Phút em nhìn anh là phép chia không hết, 
Số dư dài vương vấn mãi tim anh 
Em cứ tạo hai đường thẳng song song 
Để anh muốn gần phải bẻ cong định lí! 

Em cứ lặng im ,không nói ra ý nghĩ 
Rằng anh trong em chỉ bằng Cos 90o (=0) 
Tỉ lệ thời gian túi tiền anh hết hơi 
và tình phí đã qua dương củ lạc ( dương vô cùng) 

Rồi một ngày kia mắt anh tròn xoe như đường tròn lượng giác 
Khi bất ngờ một bài toán bậc 2 
Cứ lầm tưởng rằng nghiệm duy nhất với ai 
Thật kinh hoàng phương trình vô nghiệm

Tác giả bài viết: Anh Tuấn (St)

Nguồn tin: Đoàn TN

Tổng số điểm của bài viết là: 14 trong 3 đánh giá

Xếp hạng: 4.7 - 3 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Hai bên
Hai bên
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây