Tháng 5 về mang theo bao cảm xúc với lũ học trò cuối cấp chúng tôi.Vui khi thấy bản thân đã trưởng thành, buồn vì phải xa bạn bè và xa thầy cô và xa mái trường Quỳnh Lưu 2 thân yêu.Đặt dấu chấm hết của tuổi học trò trong sáng, hồn nhiên mơ mộng…. Phượng hồng đã thắp lửa tự khi nào, ve cũng bắt đầu dạo lên bản tình ca mùa hạ và bánh xe thời gian cứ thế quay đều, ngày mỗi ngày, mùa tiếp mùa một cách vô tình mà lặng lẽ. Rồi khi nhận ra, ta thấy hụt hẫng và nuối tiếc thốt lên: Thế là ta 18 tuổi . Nhưng những ký ức về tuổi học trò tươi đẹp ấy sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí mỗi cô cậu học trò. Nơi Quỳnh Lưu II đây, nơi lớp học thân thương này ta đã lớn lên, bạn bè ta đã trưởng thành, là tổ ấm thứ hai nuôi dưỡng những tâm hồn đang lớn. Mới ngày nào ta còn thẹn thùng, e ngại, bỡ ngỡ bước vào trường, vào lớp với bao ánh nhìn xa là, rồi qua năm tháng ta dã cùng xích lại gần nhau, cùng nhau đan dệt nên những kỷ niệm đẹp và đáng nhớ; Vậy mà giờ đây đã phải sắp nói lời biệt ly, chia xa mỗi đứa một phương. Người ta nói rằng, đời học sinh kết thúc chính là sự khởi đầu cho một chặng đường mới trong cuộc hành trình nhiều gian nan. Dẫu biết là thế nhưng sao ta thấy chạnh lòng và hụt hẫng qúa! Biết bao suy nghĩ, biết bao cảm xúc trào dâng mà thật khó diễn tả để nói lên lời được. Ôi ta nhớ sao tha thiết và muốn níu giữ tiếng giảng bài ấm áp của thầy cô, nhớ sao những kỷ niệm vui buồn, hờn dỗi nghịch đùa cúa bạn bè yêu dấu. Những ký ức ấy, những khoảnh khắc ấy sẽ luôn mãi được khắc ghi trong mỗi trái tim học sinh chúng ta. Rồi một ngày không xa, khi hoài niệm về quãng đời đẹp nhất của mình có thể khi ấy ta sẽ mủm mỉm cười một mình, hoặc đó cũng có thể là tiếng nấc nghẹn ngào với mong muốn thời gian sẽ quay trở lại. Và khi ấy, ta mới hiểu hết những ý nghĩa, cảm xúc làm tim ta xao xuyến, bâng khuâng nỗi nhớ, vấn vương của những giai điệu, lời ca viết về tuổi học trò. Có thể khi nhìn lại thời áo trắng mộng mơ ấy, xem lẫn giữa bao cảm xúc ta sẽ cảm thấy nuối tiếc. Phải chăng là sự nuối tiếc vì mình đã quá nghịch ngợm làm cô thầy phiền lòng? Hay là sự nối tiếc ân hận vì đã không học bài mỗi lần thầy cô kiểm tra bài cũ. Và đâu đó là sự tiếc nuối vì ta đã… quá ngoan, quá chăm chỉ học hành mà quên đi những hoạt động của lớp của trường, thiếu đi bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ để rồi khi nhớ lại, ký ức thật phai nhạt, không có nhiều. Ta luôn tự hỏi: Rồi mai này sau bao thăng trầm, khi ta đã đứng vững trong đời thì có người con nào của Quỳnh Lưu 2 lại về đây- ngôi trường cũ này, lại thấy như ai đang ngồi đó dưới hàng cây phượng rực đỏ thật gần gũi nhưng cũng thật xa xôi… Khẽ chạm tay lay động vào kỷ niệm của thời xa vắng để thấy mùa hè cũ như ùa về với ta. Có thể mai đây mỗi đứa một hướng đi, có thể mỗi người sẽ trải qua nhiều lớp học nữa, nhưng để một lần ngồi lại cùng nhau trong lớp học cũ ấy, cùng nhau nghe thầy cô giảng bài, cùng nhau đùa nghịch, cùng nhau buôn chuyện và cùng nhau nhặt cánh hoa phượng rơi ép vào trang lưu bút. Điều ấy gần như là không thể. Mỗi người chỉ có một lần tuổi học trò đi qua trong đời thì tại sao lại không biết trân trọng những giây phút đó? Nó sẽ được lưu lại trong ký ức cả cuộc đời để như nhắc nhở để giúp ta nhìn lại chính mình khi ta bị lôi cuốn vào dòng đời xô bờ, hối hả đầy bận bịu. Kỷ niệm thời học sinh sẽ luôn mãi đồng hành cùng cuộc đời mỗi con người. Thầy cô à! Chúng em những đứa học trò còn ngây thơ, hồn nhiên, ương sượng, thơ dại chẳng biết nói gì hơn ngoài lời tri ân chân thành nhất tới thầy cô. Với chúng em cô thầy không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là những người cha, người mẹ thứ 2, những người anh- người chị, là bạn bè động viên an ủi giúp chúng em nỗ lực vươn lên và phấn đấu. Thầy cô là những người lái đò, chèo chống chở bao lớp lớp thế hệ học trò sang sông đến bến bờ đỉnh cao của tri thức, chứng kiến sự trưởng thành của bao thế hệ nơi đây.Chúng em sao có thể quên được những lời giảng đầy tâm huyết và nhiệt tình ấy của thầy cô! Đó không chỉ là những bài học lý thuyết trên sách vở, mà hơn thế nữa đó là những bài học về cách làm người, cách đối nhân xử thế, là bài học trong đường đời. Thầy cô đã soi đường, chỉ hướng cho chúng em tự tin bước vào đời, giúp chúng em hiểu được rằng bước ra khỏi cổng trường là một cánh của lớn của tương lai đầy chông gai, thử thách đang chờ phía trước chứ không phải là màu hồng tươi đẹp như ánh bình minh mà chúng em thường nghĩ và chúng em sẽ không còn là những cô cậu học trò ngây ngô nữa. Người ta nói rằng cuộc sống là sự trã giá và đánh đổi. Vậy mà thầy cô chưa bao giờ ra giá cho việc dạy dỗ và sự nghiệp trồng người của mình. Nhưng thầy cô ơi! Mãi đến bây giờ - khi chúng em sắp rời xa thầy cô, xa mái trường Quỳnh Lưu 2 thân yêu mà chúng em vẫn chưa dám nói lời xin lỗi thầy cô vì những lỗi lầm muôn thưở của học trò. Dù muộn nhưng mỗi chúng em xin được các thầy cô thứ tha, thứ tha cho tất những lỗi lầm của tuổi học trò hồn nhiên nông nỗi thầy cô nhé! Chúng em xin hứa với các thầy cô sẽ cố gắng làm được nhiều điều như thầy cô đã dạy bảo. Và ước mong thầy cô khỏe mạnh vui tươi trong sự nghiệp trồng người
Hoàng Thị Hiền C6- K45
Mời các bạn cùng nghe ca khúc Ngôi trường dấu yêu- ST: Ngô An huy- thể hiện Nhóm 4 mùa
có lẽ bước vào giảng đường đại học người ta mới nhận ra rằng quảng đời được sống ở trường cấp 3 như thế nào? không phải lo nghĩ gì chỉ biết ăn học và vui chơi không phải lo nghĩ gì nhiều
Cuộc sống quá rõ ràng thì ta có cảm giác nó trần trụi. Nếu là sự dối trá thì ta lại thấy đáng sợ. Đôi khi sự mập mờ làm ta thấy đáng yêu...Mời bạn đọc cùng cảm nhận qua bài thơ CHO EM VÀ MÙA HẠ của tác giảTừ Dạ Thảo- tên thì vậy nhưng là nhà thơ nam đấy
Cho em và mùa hạ Từ Dạ Thảo
Hình như bên kia là mùa thu Ngàn lá rụng mang theo lời tiễn biệt Nơi ký ức hóa vầng trăng đẫm ướt Con dế buồn rũ cỏ hát tình ca
Bên kia là năm tháng đi qua Còn gặp lại cũng vô tình ánh mắt Bông hồng ấy cuối chân trời tít tắp Dấu muộn phiền từng cánh mỏng manh rơi
Bên kia là còn lại mình tôi, mùa hạ và em xa vời ảo ảnh. Hoa cúc cháy nỗi niềm đa cảm, thuở yêu em trinh trắng vô ngần.
Bên kia là còn lại giòng sông, cánh buồm anh nửa đời đi không hết Em xa quá mùa thu thì chẳng biết, có một người úp mặt khóc hoàng hôn
Lẽ nào em không nhớ, lẽ nào quên? Giọt nước mắt đã tan thành hoài niệm Thành muối mặn thành vô tư sóng biển, Để vơi đầy năm tháng cũ vì nhau
Bên kia là còn lại nỗi đau Khao khát ấy của một trời hoa phượng Lẽ nào em lẽ nào tôi hoang tưởng? Lá vàng thu tiếc nuối giữa tay người...
Bên kia là day dứt không nguôi Đồng vọng mãi lời chia ly thầm lặng Phải mùa hạ dâng hết mình cho nắng, nên mùa thu chớm lạnh đã se lòng
Thì đừng buồn bốn phía mưa giăng Bong bóng vỡ theo về nguồn cội Ngắt cánh phù dung ngồi đếm tuổi Thấy trong hư vô gương mặt của mình
Thì ta quay về tìm lại giòng sông Tìm lại xác thân phiêu bồng một thuở Để thấp thoáng em hiện về đâu đó Mùa hạ ấy xa nhưng có thật trong đời...
có lẽ bước vào giảng đường đại học người ta mới nhận ra rằng quảng đời được sống ở trường cấp 3 như thế nào?
không phải lo nghĩ gì chỉ biết ăn học và vui chơi không phải lo nghĩ gì nhiều
hay
Cuộc sống quá rõ ràng thì ta có cảm giác nó trần trụi. Nếu là sự dối trá thì ta lại thấy đáng sợ. Đôi khi sự mập mờ làm ta thấy đáng yêu...Mời bạn đọc cùng cảm nhận qua bài thơ CHO EM VÀ MÙA HẠ của tác giảTừ Dạ Thảo- tên thì vậy nhưng là nhà thơ nam đấy
Cho em và mùa hạ
Từ Dạ Thảo
Hình như bên kia là mùa thu
Ngàn lá rụng mang theo lời tiễn biệt
Nơi ký ức hóa vầng trăng đẫm ướt
Con dế buồn rũ cỏ hát tình ca
Bên kia là năm tháng đi qua
Còn gặp lại cũng vô tình ánh mắt
Bông hồng ấy cuối chân trời tít tắp
Dấu muộn phiền từng cánh mỏng manh rơi
Bên kia là còn lại mình tôi,
mùa hạ và em xa vời ảo ảnh.
Hoa cúc cháy nỗi niềm đa cảm,
thuở yêu em trinh trắng vô ngần.
Bên kia là còn lại giòng sông,
cánh buồm anh nửa đời đi không hết
Em xa quá mùa thu thì chẳng biết,
có một người úp mặt khóc hoàng hôn
Lẽ nào em không nhớ, lẽ nào quên?
Giọt nước mắt đã tan thành hoài niệm
Thành muối mặn thành vô tư sóng biển,
Để vơi đầy năm tháng cũ vì nhau
Bên kia là còn lại nỗi đau
Khao khát ấy của một trời hoa phượng
Lẽ nào em lẽ nào tôi hoang tưởng?
Lá vàng thu tiếc nuối giữa tay người...
Bên kia là day dứt không nguôi
Đồng vọng mãi lời chia ly thầm lặng
Phải mùa hạ dâng hết mình cho nắng,
nên mùa thu chớm lạnh đã se lòng
Thì đừng buồn bốn phía mưa giăng
Bong bóng vỡ theo về nguồn cội
Ngắt cánh phù dung ngồi đếm tuổi
Thấy trong hư vô gương mặt của mình
Thì ta quay về tìm lại giòng sông
Tìm lại xác thân phiêu bồng một thuở
Để thấp thoáng em hiện về đâu đó
Mùa hạ ấy xa nhưng có thật trong đời...